Trần Cảnh Vận liên tục nhìn nàng từ trên xuống dưới, dường như có mấy phần hồ nghi: "Nói điểm chính."
"Khụ khụ ~ chính là gần đây việc làm ăn không tốt lắm, tiền thuê lại quá cao, hic hic ~ quản sự phường thị nói, nếu còn không đóng tiền thuê thì sẽ đuổi ta đi." Vương Thiên Thiên vờ ra một bộ điềm đạm đáng yêu, còn giả khóc nức nở vài tiếng.
"Ta không làm chủ được việc vận hành của phường thị." Trần Cảnh Vận nhíu mày khoát tay.
Xa Sơn phường thị chính do tam tộc Trần thị, Trịnh thị, Triệu thị hợp doanh, hiện giờ dù Trần thị chiếm bốn phần lợi, nhưng thái gia gia của hắn chết rồi, sắp tới cũng khó mà nói được.
Huống chi, dù thái gia gia không chết thì Trần Cảnh Vận hắn cũng không có tư cách nhúng tay vào chuyện này.
"Không không không, ta cũng không dám nhờ Trần công tử miễn thuê." Vương Thiên Thiên cười cười, lại tiến gần sát hơn, đè thấp thanh âm thần thần bí bí nói: "Thật ra ta đang vận hành một hạng mục, mà giai đoạn đầu đổ vốn quá nhiều nên mới tạo thành tình thế eo hẹp kinh tế như hiện giờ. "
Trần Cảnh Vận có chút hiếu kỳ hỏi: "Hạng mục gì?"
Vương Thiên Thiên hết sức nghiêm túc thấp giọng nói: "Hạng mục phỏng chế con rối Luyện Khí Kỳ trung kỳ.”
Mặt Trần Cảnh Vận lập tức hơi đen lại.
Nhưng Vương Thiên Thiên vẫn thẳng sóng lưng, hưng phấn giới thiệu: "Hiện giờ hạng mục này đã đến giai đoạn quan trọng, đã sắp thành công rồi! Một trăm linh thạch, chỉ cần Trần công tử đầu tư một trăm linh thạch, ta sẽ chia ngươi một phần, à không, hai phần cổ phần danh nghĩa! "
"Thật sao?" Khóe mắt Trần Cảnh Vận giật một cái, sắc mặt có chút kích động, "Hạng mục tốt vậy mà sao Thiên Thiên cô nương lại chỉ tìm Trần Cảnh Vận ta? "
"Còn không phải là nhìn Trần công tử tuổi trẻ tài cao, tiền đồ vô lượng sao." Vương Thiên Thiên nghiêm túc vỗ ngực, “Vương Thiên Thiên ta cũng không phải tiền của ai cũng nhận đâu. "
"Ta thấy, có lẽ ngươi cảm thấy ta là nhi tử ngốc của tu tiên đại tộc. Là kẻ ngốc nhiều tiền đúng không?" Trần Cảnh Vận bị tức đến bật cười, "Ha ha ha, phỏng chế con rối, còn Luyện Khí trung kỳ. Nếu đã khoác lác thế thì sao ngươi không nói là phỏng chế con rối Trúc Cơ luôn đi?"
"Con rối Trúc Cơ ta cũng có phác thảo rồi." Vương Thiên Thiên chớp chớp đôi mắt vô tội, "Có điều bây giờ vẫn còn sớm, phải đợi tu vi của ta đến Trúc Cơ Kỳ thì mới có cơ hội nghiên cứu chế tạo."
Trần Cảnh Vận cười, hắn quay đầu bước đi.
"Hạng mục của cô nương quá lớn rồi, Trần Cảnh Vận ta phúc bạc tài sơ, cũng không có mạng cùng hứng thú ăn. Tạm biệt."
Nói xong liền cũng không quay đầu mà trở về, còn thuận tay phóng ra pháp khí phi hành Linh Diệp.
Thấy cảnh này, Trần Huyền Mặc cũng không nhịn được mà bật cười.
Trọng tôn nhà mình dù có chút nhu thuận chất phác, nhưng vẫn không tính là quá ngu.
Mà bản lĩnh miệng lưỡi của Vương Thiên Thiên này cũng khiến Huyền Mặc lão tổ hắn cảm thấy có chút hoài niệm. Nhớ ngày đó, lúc còn nghèo rớt mồng tơi, cũng phải dựa vào ba tấc lưỡi lang thang bốn phía, cuối cùng mới có được cơ nghiệp hôm nay.
Vương Thiên Thiên mặt mũi tràn đầy thất vọng, nàng vốn cho rằng có thể thừa dịp Trần Huyền Mặc qua đời mà lẫn vào chủ trạch Trần thị tìm kẻ ngốc có tiền đầu tư hạng mục của nàng.
Cho nên nàng còn ở trước sơn môn vờ khóc tang vài tiếng, quả thực cũng nặn ra mấy giọt nước mắt.
Có ai ngờ, tên trọng tôn Trần thị này lại không cắn câu chứ.
Chẳng lẽ Vương Thiên Thiên nàng gặp phải đồ giả sao?
Ngay khi Trần Cảnh Vận chuẩn bị đạp lên Linh Diệp, tránh khỏi cô nàng dã tu lừa đảo này thì khóe mắt hắn bỗng thoáng dưới chân khe hở tảng đá trong bụi cỏ, hình như có một túi gấm tinh xảo.
Trong lòng hắn khẽ động, khoát tay, một đạo linh lực liền bắn ra, phát quang cỏ dại xung quanh.
Túi gấm lập tức lộ ra.
Lại là một túi trữ vật.
Loại túi trữ vật phẩm cấp thấp này cũng không có tế luyện lạc ấn thần thức, ai cũng có thể mở được.
Trần Cảnh Vận tiện tay nhặt lên, mở ra thử tìm tòi một lát, vẻ mặt hững hờ lập tức sửng sốt.
Chỉ thấy trong túi trữ vật có một đống linh thạch lấp lánh.
Ước lượng đơn giản thì tầm một trăm khối!
"Cái này. . . "
Con ngươi Trần Cảnh Vận rung động, hai mắt dần dần trợn to.
"Nhặt được tiền?"
Trần Huyền Mặc cũng kinh ngạc không thôi.
Một trăm khối linh thạch, với Huyền Mặc lão tổ như hắn thì cũng không phải món tiền lớn, nhưng cũng không phải nhỏ!
Càng làm cho hắn kinh ngạc chính là, ngay khi Trần Cảnh Vận nhặt túi trữ vật thì luồng sáng tử sắc trên trán hắn chợt "bụp" một tiếng vỡ ra, hóa thành hư vô.
Trong lòng khẽ động, như có minh ngộ.
Thì ra là thế.
Trọng tôn nhặt được linh thạch, hơn phân nửa là công lao của tia tử khí này.
Trần Huyền Mặc ta, lại thành bàn tay vàng rồi.